xem phim sex online tren dien thoai
Trước khi bắt đầu post truyện, mình có 1 vài lời thế này: Những chuyện mình sắp post dưới đây không thuộc thể loại xxx bình thường, mà thuộc thể loại “femdom” (theo tiếng Anh tức là Female Dominance), mà ta hay gọi là “Hội chứng khổ dâm”, hay “Hội chứng tôn thờ phụ nữ”. Ở Việt Nam có lẽ đây là một khái niệm khá mới và không phổ biến, có thể có nhiều bạn cũng bị giống mình nhưng vì môi trường, vì bạn bè xung quanh không ai bị thế (hoặc ko biết là ai bị) để có thể chia sẻ với nhau . Nay mình lập ra topic này, thứ nhất là để post những truyện về thể loại này để chia sẻ với mọi người, những bạn đọc xong cảm thấy không thích thì có thể ra khỏi topic, không nên comment những câu như kiểu “bệnh hoạn, “biến thái” ,… Thứ 2 là để mọi người (nhất là những ai bị giống mình) có thể chia sẻ truyện, phim… với nhau
Mình xin bắt đầu bằng truyện thứ nhất:
Xếp làm nô lệ cho nhân viên
Thùy Linh mới vào làm việc ở công ty đã khiến cho nhiều chàng ao ước. Linh 22 tuổi, độc thân, chưa có người yêu, sống một mình trong một căn hộ nhỏ nhắn nhưng khá sang. Nàng cao ráo, thân hình cân đối, nước da trắng hồng, mũi cao, khuôn mặt trái xoan, đặc biệt đôi mắt đẹp mê hồn với một nụ cười cao sang có phần cao ngạo. Đi làm nàng thường mặc áo dài, khi thì trắng, có lúc hồng, xanh, tím … nhưng luôn mặc quần trắng. Linh biết nhiều chàng trai, kể cả những ông trung niên trong công ty, đặc biệt là giám đốc Hà, hay nhìn lén theo sau bước chân nàng. Nàng không biết họ nghĩ gì nhưng ánh mắt thì đầy vẻ van lơn, cầu khẩn. Linh cũng khá tinh nghịch. Nàng thường hay vén vạt áo dài sau lên cao mỗi khi họ nhìn theo những bước chân nàng. Nàng thường hay giả vờ nhờ vả họ, lúc thì làm giùm em cái này lúc thì giúp em cái khác. Họ lấy làm hạnh phúc được làm cho nàng vui. Dần dần Linh nhận thấy họ tranh nhau được phục vụ nàng, và thế là tha hồ sai phái họ, nàng coi như đó là chuyện đương nhiên.
Hà hay nhìn lén vào gót chân nàng, vào làn mông ẩn hiện sau vạt sau áo dài và thường bị Linh bắt gặp. Khi đó, ông giám đốc đầy quyền uy vội cúi mặt xuống như cầu xin Linh tha lỗi. Nàng mỉm cưới kiêu hãnh bước đi. Hà nhìn theo đầy ngưỡng mộ. Giám đốc ao ước được quỳ xuống dưới gót chân Linh, được nàng ban cho ân huệ phục vụ nàng .
Có một chuyến công tác xa sắp đến, Hà sắp đặt trong đầu rằng sẽ được Linh chiếu cố đến. Hà goi Linh lên phòng bảo:
- Em chuẩn bị đi công tác với anh, đi Hà nội, em đã đi máy bay lần nào chưa?
- Dạ chưa, Linh đáp.
- Anh sẽ cho em thấy các cô tiếp viên hàng không không đẹp và kiêu sa bằng em đâu.
Hà cho xe con đến tận nhà đón nàng. Nàng mặc một chiếc áo dài mỏng màu hồng nhạt, quần trắng tinh, Hà nhìn lén vào làn vải mỏng tang ẩn hiện chiếc quần lót khi anh cúi thấp xuống xách vali cho nàng. Hà ao ước chuyến đi này anh cầu xin Linh cho anh được úp mặt vào nơi thần tiên đó.
Tại bữa ăn trưa tại sân bay trước khi lên máy bay, khi ngồi uống nước sau bữa ăn, Hà nói với giọng run run:
- Chuyến đi này đừng coi anh là giám đốc, Linh nhé
- Vậy em coi anh là gì ? nàng hỏi lại, mỉm cười đầy ngụ ý.
- Hãy cho phép anh được làm nô lệ cho em – Hà nhìn Linh đầy van xin, giọng anh run hẳn đi.
- Làm nô lệ cho em – Linh cười khúc khích – sao anh run giọng thế ?
- Đúng, em là nữ hoàng, anh là nô lệ, là tôi tớ, xin được hầu hạ nữ hoàng – giọng Hà càng run hơn. Nói xong Hà đứng lên khỏi bàn, đến trước mặt Linh, từ từ quỳ xuống, chống hai tay dưới đất, ngước nhìn nàng run rẩy.
Không giật mình, không bất ngờ, Linh thản nhiên cầm ly nứơc cam lên uống, nhìn mọi người xung quanh đang ngạc nhiên nhìn họ. Mỉm cười nhìn Hà quỳ mọp dưới chân, nàng hỏi
- Tại sao anh lại muốn làm nô lệ cho em ?
- Dạ thưa – Hà đã đổi cách xưng hô trong tiếng Linh cười khúc khích – vì em là người con gái tuyệt đẹp mà kiêu sa, phải được tôn thờ như nữ hoàng, phải được đàn ông hầu hạ phục dịch. Dạ thưa nữ hoàng, kẻ nô lệ này xin được hầu hạ nữ hoàng chu đáo và đó là niềm vinh hạnh cho kẻ tôi tớ này – Hà run lẩy bẩy, cúi sát đầu dưới chân nàng.
- Thế anh biết làm những gì – Linh hỏi to, cố ý cho mọi người xung quanh đều nghe.
- Muôn tâu nữ hoàng, kẻ tôi tớ này xin làm tất cả mọi điều nữ hoàng sai bảo – Hà lết hai đầu gối lại gần, cúi mọp đầu sát chân Linh – kính mong nữ hoàng phê chuẩn.
- Ta sẽ xem xét – Linh mỉm cười đổi cách xưng hô, gác chân chữ ngũ, cầm ly nước cam uống một ngụm, nhìn Hà run rẩy dưới chân mình. Những giọt nước từ đáy ly nhễu xuống đầu Hà.
Nàng định nói tiếp nhưng tiếng loa nhắc hành khách vào vị trí. Linh vén vạt áo dài đứng dậy, thản nhiên bước qua đầu Hà, ngẩng mặt đi thẳng. Hà hạnh phúc đứng dậy, lẽo đẽo theo sau. Anh biết rằng đã được nữ hoàng đồng ý.
Suốt chuyến bay Hà hầu hạ chăm sóc cho Linh rất chu đáo, từ miếng ăn, nước uống đến chai dầu thoa khi nàng mệt, cởi giày cho nàng, rồi mang lại giày cho nàng. Linh thản nhiên sai bảo chàng như nữ hoàng ra lệnh cho tôi tớ. Cả chuyến bay đều ngạc nhiên, nhiều anh chàng nhìn nàng đầy uớc muốn được như Hà.
Họ đến một khách sạn sang trọng nhất của Hà nội vào buổi chiều. Hà thuê hai phòng. Nhìn cách chàng khúm núm trước Linh, các cô lễ tân hỏi nàng về quan hệ của hai người. Linh nhìn Hà, cười đầy ngụ ý. Chàng vội vàng quỳ mọp xuống ngay trước quầy lễ tân, giọng run run:
- Kẻ nô lệ kính mời nữ hoàng lên phòng nghỉ.
Linh cười, nhìn các nhân viên lễ tân, thản nhiên bước qua đầu Hà đi vào thang máy trước ánh mắt ngỡ ngàng của các cô lễ tân.
Đưa vali cho nàng vào tận phòng, Hà lăng xăng đi pha nước cho nàng. Linh ngồi dựa lưng vào ghế bành cạnh bàn uống nước, nở nụ cười cao sang nhìn anh chàng giám đốc lăng xăng xớ rớ.
- Còn gì không anh, sao anh không về phòng ? – Linh cất tiếng hỏi nhẹ nhàng, tròn mắt nhìn Hà đầy ngạc nhiên.
- Anh đang đợi câu trả lời của em – Hà bước lại, quỳ xuống trước mặt Linh, giọng run run, nài nỉ.
- Câu gì vậy anh – nàng nhìn Hà giả vờ không biết, hỏi lại – mà sao anh không ngồi chơi lại quỳ mọp thế ? – Linh cười khúc khích hỏi tiếp.
- Em quên mau thế – chống hai tay dưới đất, Hà nhìn Linh cầu khẩn – anh van xin em trong chuyến đi này cho anh được làm nô lệ cho em, em là nữ hoàng xinh đẹp, anh xin được hầu hạ em chu đáo, làm trâu ngựa cho em – giọng Hà run rẩy, lập bập, đầu cúi mọp sát đất, sát bàn chân Linh .
- Sao vậy, sao giám đốc lại làm nô lệ cho nhân viên ? – Linh nhấc bàn chân phải trắng hồng lên, vắt qua gối chân trái, rồi xoa xoa vào mái tóc Hà.
- Dạ, bởi vì …. – Hà run quá không nói được.
- Bình tĩnh đi giám đốc – nàng cười khanh khách, dùng gót chân nhịp nhịp trên đầu Hà.
- Dạ thưa, vì được em dùng bàn chân ngọc ngà xoa đầu nên anh mừng quá. Chuyến công tác này anh chỉ làm giám đốc, em làm thư ký giám đốc khi họp hành, làm việc với đối tác; thời gian còn lại chỉ có nữ hoàng và nô lệ – Hà ráng hết sức để nói cho rành rọt.
- Ha ha ha – Linh phá lên cười, đứng dậy, dùng ống quần trắng quẹt qua đầu chàng, bước qua đầu chàng đến đứng bên cửa sổ – thế giám đốc sẽ làm gì để hầu hạ cho nữ hoàng nè – nàng hỏi giọng đầy nũng nịu.
- Dạ muôn tâu – Hà lết hai gối đến sau lưng nàng, cúi mọp đầu giữa hai gót chân Linh, sung sướng vì niềm ao ước đã được toại nguyện – nô lệ xin làm tất cả mọi điều nữ hoàng sai khiến.
- Nói cụ thể đi – Linh xoay người lại, ngồi nhẹ vào cửa sổ, nhìn Hà mọp đầu dưới ngón chân, giọng nàng như mệnh lệnh.
- Dạ muôn ….muôn …. – Hà run quá không nói được.
- Nói đi – Linh ra lệnh nhắc lại – xong nàng thản nhiên bước qua đầu chàng, nhẹ nhàng thanh thoát đến trước cửa toilet.
- Muôn tâu …. tâu …… nữ hoàng …..- Hà bò theo lập bập.
- Thôi hãy về phòng đi – Linh lại nhoẻn miệng cười, dừng lại trước cửa toilet, lấy ngón chân nhéo nhẹ tai Hà đang quỳ mọp trước chân – sau khi ăn tối xong ta sẽ gọi, bây giờ ta đi tắm.
- Nô lệ xin được vào toilet tắm cho nữ hoàng – lấy hết can đảm Hà lên tiếng.
- Ha ha ha – nàng pha lên cười to – thế sao khi nãy không nói, thôi về phòng đi chờ lệnh gọi của ta – nói xong nàng bước chân vào toilet đóng cửa lại, bỏ mặc Hà quỳ mọp trước cửa.
Hà vẫn quỳ mọp trước cửa khi nàng tắm bên trong. Nhìn lén qua lớp cửa, Hà thấy thấp thoáng cảnh nàng cởi áo dài, treo lên móc, rồi cởi quần dài đến quần lót, treo lên móc. Hà ao ước được làm những chuyện đó. Chàng sẽ đội quần dài trắng, quần lót trên đầu, sẽ úp mặt vào háng nàng hôn hít mùi thơm ngai ngái cúa lồn nàng trước khi nàng tắm. Nghe tiếng nước chảy Hà thèm được quỳ trước háng nàng, ngửa mặt lên hứng những giọt nước nhễu xuống từ lồn nàng, được le lưỡi liếm lồn nàng. Bên trong, Thùy Linh nhìn thấy dáng Hà đang quỳ trước cửa, nàng tinh nghịch dựa lưng vào vách trong, ễnh háng ra cửa mà dùng vòi xịt nước rửa lồn. Nàng còn tinh nghịch hắt những giọt nước rửa lồn về phía cửa. Mái đầu và khuôn mặt chàng chỉ còn cách lồn nàng có một cái cửa.
Tắm xong, lau cho khô người, không mặc đồ lót, nàng khoác một chiếc khăn choàng mỏng dài từ ngực đến trên đầu gối, mở cửa toilet, dừng lại một lát nhìn giám đốc Hà mọp đầu sát chân cửa, rồi thản nhiên bước qua đầu chàng. Những giọt nước còn sót lại trên gót chân, bàn chân nhễu lên đầu Hà. Khi bước một chân qua đầu, nàng cố ý dừng lại một chút, nhún nhẹ một cái, có mấy giọt nước từ trong đùi hay mông hay từ trong lồn nhễu liên tục xuống cái đầu đang run rẩy tội nghiệp nhưng đầy sung sướng của anh chàng giám đốc Hà.
Nàng bước nhẹ nhàng lại chiếc giường nệm trắng tinh. Giám đốc Hà quỳ hai gối lết theo sau, nhìn lén đôi mông trắng phau hiện rõ mồn một trong làn vải mỏng của chiếc khăn choàng, Hà nhắm mắt tưởng tượng một ngày được dụi mặt được liếm vào nơi linh thiêng đó. Linh giả vờ khép nép ngồi xuống giường, gác chân chữ ngũ, để lộ hai bắp chân trắng phau trước mặt Hà. Chàng giám đốc lại có dịp mơ ước được cúi đầu lên nệm cho Linh ngồi lên khi nàng vén khăn đưa mông xuống giường. Hình như Linh đọc được suy nghĩ của chàng. Nàng tự nhiên sai chàng dâng nước cho uống, rồi nhẹ nhàng nhìn chàng đang mọp gối:
- Giám đốc quỳ nhiều có đau gối không ? Thôi đứng lên đi.
- Dạ, không dám, được quỳ dưới chân nữ hoàng là niềm hạnh phúc của tôi tớ này – Hà vẫn lập bập khi tâu trình.
- Anh có biết khối chàng van xin được quỳ dưới chân em không ? – Linh hỏi lại rồi cười nhè nhẹ.
- Dạ biết – Hà sợ sệt trả lời – cầu xin nữ hoàng chiếu cố cho nô lệ được quỳ mãi dưới chân nữ hoàng.
- Vì chàng là giám đốc của em – nàng lại giả vờ ngây thơ hỏi lại làm cho Hà càng hạnh phúc càng run rẩy.
- ………. – Hà run quá, chàng cúi đầu lạy nàng như tế sao – xin được làm trâu ngựa cho nữ hoàng.
- Làm trâu ngựa – nàng cười to – Thế giám đốc có biết giặt áo dài quần trắng không ? – Linh hỏi làm Hà bất ngờ, dụi đầu sát chân Linh, miệng lí nhí làm Linh phải nhắc lại.
- Muôn tâu nữ hoàng – Hà mạnh dạn hơn – nô lệ xin được giặt áo dài quần trắng cho nữ hoàng, xin được giặt quần …..- nghe đến đây Linh lấy bàn chân thơm tho trắng xinh chặn miệng Hà lại.
- Thế nhà ngươi vào toilet giặt cho ta bộ áo dài ta mới thay – Linh ra lệnh – nhưng nhớ chỉ giặt bộ áo dài thôi và chỉ giặt mà thôi, không được làm gì khác, vi phạm sẽ bị trừng trị – nàng ra lệnh nhưng giọng nhẹ như gió thoảng càng làm cho Hà sợ hơn.
Hà ngoan ngoãn đứng lên vào toilet. Linh nằm trên giường xem tivi. Chiếc áo dài hồng nhạt được móc trên tường bên cạnh chiếc quần trắng tinh, chiếc quần lót màu trắng có ren, chiếc xu chiêng cũng màu trắng. Giám đốc Hà run rẩy cầm chiếc áo dài, rồi đến chiếc quần dài trắng tinh. Một mùi thơm ngai ngái thoảng qua khi chàng cầm quần dài. Hà ngất ngây nhưng chỉ dám hít nhè nhè vì sợ Linh nằm bên ngoài nghe thấy và cũng không dám đưa mũi vào gần đáy quần. Chàng không biết đó là mùi của quần dài hay quần lót treo bên cạnh. Nhưng không sao, đấy vẫn là mùi của háng nàng của lồn nàng, Hà nghĩ thầm, mình tranh thủ hít được lúc nào hay lúc nấy. Ngồi giặt nhưng chàng giám đốc tội nghiệp cố ý dựa lưng vào tường để cho chiếc quần lót của nàng treo ngay trên đầu mình. Vừa giặt Hà vừa ao ước, nhiều lúc muốn liều úp mặt vào đáy quần dài trắng nhưng không dám.
Trong khi Hà giặt quần, Linh nằm dài trên giường xem tivi, thỉnh thoảng thản nhiên gọi giám đốc ra sai bảo, lúc thì rót nước lúc thì chỉnh kênh tivi, lúc thì chỉnh nhiệt độ máy lạnh ….. Hà phải lăng xăng chạy ra chạy vào, anh chàng sung sướng ra mặt và luôn luôn giữ đúng lễ nghĩa với nữ hoàng: luôn luôn quỳ mọp trước nữ hoàng. Nàng luôn cười mỉm ra chiều ban phát cho Hà làm chàng càng hạnh phúc vì được hầu hạ nàng.
Giặt quần áo dài xong ra khỏi toilet, Hà đến chân giường quỳ mọp xuống chờ Linh sai khiến. Chờ lâu một hồi không thấy nàng lên tiếng, Hà bạo dạn ngước đầu lên nhìn, thì ra nàng đã ngủ thiếp đi. Hà được quỳ sát chân Linh, nhìn lén thỏa thích tấm thân ngà ngọc ẩn hiện dưới làn vải mỏng. Hà biết như vậy là phạm thượng với nữ hoàng nhưng anh chàng vẫn liều lĩnh. Rất tiếc là Linh nằm nghiêng xoay mặt vào vách nên Hà chỉ nhìn thấy bờ vai và cặp chân trần; lưng và làn mông thì ẩn hiện. Chàng giám đốc mon men quỳ sát chân giường, cúi mặt gần vào lớp vải che đôi mông nhưng do Hà run quá nên thở hơi mạnh hay là Linh giả vờ ngủ, nàng cựa nhẹ làm Hà một phen hú vía cúi rạp đầu sát đất. Một hồi sau thấy Linh lại thở đều, Hà lại bạo dạn nhưng lần này chàng đưa mũi vào dưới gót chân. Có lẽ nàng ngủ say hay nàng biết nhưng vẫn nằm yên để xem thử anh chàng giám đốc của nàng làm gì ? Hà run rẩy hít nhè nhè nhưng chỉ dám để mũi xa xa không dám cúi mặt quá gần. Hà hít từ từ mui thơm của gót chân Linh, từ từ lên bắp chân rồi đùi nàng. Hà sung sướng làm sao, hạnh phúc làm sao, anh ao ước được hôn được liếm vào làn da tuyệt đẹp của Linh. Nhưng tất cả vẫn chỉ là mơ ước. Khi mũi chàng lên trên đùi một chút, đến ngay điểm giao nhau của làn da trần và lớp vải, chàng giám đốc tính liều mạng dụi mắt vào đít nàng mà liếm mà bú đít bú lồn rồi ra sao thì ra nhưng lại run sợ hơn và hoàn toàn không dám. Hà nghĩ thôi từ từ ráng van xin ráng hầu hạ Linh rồi sẽ được Linh chiếu cố ban phát cho ân huệ được liếm lồn bú đít. Hình như nàng biết được ý nghĩ của chàng nên Linh cựa mình làm cho Hà hốt hoảng mọp đầu sát chân giường. Lần này nàng thức giấc hẳn và lên tiếng gọi Hà.
- Muôn tâu nữ hoàng, kẻ nô lệ quỳ suốt dưới chân giường từ chiều đến giờ đợi nữ hoàng sai bảo – Hà run rẩy nói.
Linh ngồi dậy, nhìn Hà mọp sát dưới chân giường, nàng lấy bàn chân xoa đầu chàng khen giỏi. Hà lạy tạ Linh như nô lệ lạy nữ hoàng trước ngai vàng. Rồi Linh sai chàng giám đốc của mình đem dép lại mang cho mình. Hà xin Linh được cõng Linh vào toilet rửa mặt nhưng nàng mỉm cười, bước qua đầu Hà vào toilet, đồng thời nói nhỏ nhẹ:
- Thôi anh về phòng thay đồ tắm rửa rồi đi ăn tối. Tối nay anh có nhiều việc phải làm đấy.
Hà sung sướng ngoan ngoãn về phòng. Anh không biết sẽ làm những việc gì nhưng rất hạnh phúc. Thế là buổi chiều đầu tiên Hà đã được phục vụ nữ hoàng, được giặt áo dài quần trắng cho Linh – nữ hoàng anh tôn thờ, được hít cho dù chỉ xa xa cái mùi thơm của háng nàng của lồn nàng. Hà nóng lòng chờ đợi đêm nay.
Suốt bữa cơm tối giám đốc Hà hồi hộp chờ đợi đêm nay được phục vụ nữ hoàng Thùy Linh. Chàng hớn hở ra mặt. Linh biết được suy nghĩ của anh chàng giám đốc nên hay nhìn Hà tủm tỉm cười. Nhưng đôi khi thấy Hà vui hơi quá, nàng làm bộ nghiêm mặt lại nhìn Hà làm cho chàng sợ quá cúi đầu xuống như van xin tha thứ. An tối xong về đến cửa phòng Linh, thấy Hà còn sớ rớ chưa chịu đi thẳng về phòng mình, nàng hỏi:
- Còn chuyện gì nữa anh, sao anh không về phòng ?
- Nô lệ đang chờ đợi để phục vụ nữ hoàng đêm nay – Hà quỳ mọp sát chân nàng.
- Về đi, chờ ta gọi – Linh cười nhẹ mở cửa bước vào phòng, dập cửa lại trong khi chàng giám đốc còn quỳ mọp trước cửa.
Hà lủi thủi đứng lên về phòng. Các cô phục vụ của tầng khách sạn ngạc nhiên hỏi chàng có chuyện gì vậy, Hà trả lời nữ hoàng đang giận và trừng phạt anh. Các cô cười tủm tỉm bỏ đi.
Hà tắm rửa nhưng luôn ngóng tai chờ điện thoại của Linh. Chàng lo sợ nếu không quỳ trước mặt nàng kịp thời sẽ bị nàng từ chối không ban phát cho được hầu hạ nàng. Chàng đợi đến gần nửa đêm, buồn ngủ quá nhưng không dám nằm sợ ngủ quên, chỉ ngồi rồi đi qua đi lại. Hà muốn ra quỳ trước cửa phòng Linh để đợi nhưng như vậy không nghe được điện thoại trong phòng. Cuối cùng Hà quỳ trước bàn điện thoại, hy vọng có thần giao thích cảm làm cho Linh nhận biết được và gọi chàng. Nhưng mỏi quá chàng giám đốc đáng thương quỳ gục đầu trên bàn điện thoại ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ chập chờn Hà thấy mình được dụi mặt vào háng Linh, Linh nằm dựa ngửa trên ghế bành, dùng chiếc quần lót thỉnh thoảng quất vào đầu Hà trong khi chàng quỳ gối chống hai tay dưới đất le lưỡi liếm ln. Hà sung sướng hạnh phúc tột cùng. Bất chợt tiếng điện thoại làm Hà giật bắn người, tiếc hùi hụi giấc mơ. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm.
- Giám đốc có rảnh không, sang phòng em nhờ tí việc – giọng Linh trong điện thoại như nhỏng nhẻo.
- Dạ ….- Hà mừng quýnh không nói nên lời – nô lệ xin có mặt ngay lập tức.
Hà chạy nhanh đến cửa phòng Linh nhưng vẫn còn đóng. Anh quỳ xuống, gõ cửa và lên tiếng nhưng chờ khá lâu mới nghe tiếng chân nhẹ như gió thoảng ra mở cửa. Trước mặt Hà, trong ánh sáng phòng ngủ nhẹ nhẹ hắt ra, Linh lộng lẫy và vô cùng xinh đẹp hiện ra với một chiếc váy mỏng tang màu hồng nhạt, dài đến gối, đi chân trần. Nhìn chàng giám đốc của mình đang mọp đầu dưới chân, run lẩy bẩy như một con chó, nàng nhẹ nhàng bước rộng hai chân ra. Hà thông minh hiểu ý, từ từ dụi mái đầu với mớ chữ nghĩa của một thạc sĩ, từ từ bò chậm chậm qua háng Linh. Hà ao ước được bò qua bò lại hàng trăm lần, ao ước được ngẩng đầu cao hơn nữa để chạm được đến háng nàng nhưng Linh đã đóng cửa bước vào.
Nàng sai Hà dựng gối cho cao hơn một chút. Linh ngồi dựa lưng trên giường, vắt chân qua gối nhâm nhi từng ngụm nước cam do Hà pha dâng lên trong khi chàng giám đốc vẫn quỳ mọp run rẩy dưới chân.
- Em muốn nhờ anh lau chân rồi xoa bóp chân cho em, không có ai phục vụ em khó ngủ quá, có được không anh ? – nàng giả vờ hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
- Dạ, muôn tâu nữ hoàng, nô lệ chờ đợi cả đêm nay để được hầu hạ nữ hoàng – Hà run lập bập – còn gì là hạnh phúc cho nữ hoàng này .
- Còn gì hạnh phúc hơn sao ? – Linh cười khúc khích – anh là xếp của em mà, nói vậy em ngại lắm, em còn tính nhờ anh nhiều chuyện nữa mà, được không ? – Linh nhìn Hà nhoén miệng cười.
- Dạ …………- chàng run quá không nói được nhưng nàng đã lấy bàn chân đạp dí đầu chàng sát đất không cho nói nữa.
Hà ngoan ngoãn đi pha thau nước ấm có thêm một chút tinh dầu thơm. Chàng chạy về phòng mình lấy khăn mặt theo yêu cầu của nàng. Hà sung sướng quỳ xuống, nâng bàn chân Linh lên, dùng khăn mặt của mình lau nhè nhẹ từng ngón chân, đến bàn chân, mu bàn chân, rồi bắp chân đến đầu gối thì dừng lại. Chàng ngước nhìn Linh van xin khi chạm đến làn vải của váy. Linh nhẹ nhàng lắc đầu. Hà hiểu ý dừng lại chuyến sang lau chân còn lại. Chưa bao giờ chàng được hạnh phúc này. Làn da nàng trắng hồng, một mùi thơm thoảng qua của da thịt con gái, Hà muốn dụi mặt vào hôn, mút từng ngón chân nhưng làm sao dám. Lau rửa xong, Hà ngơ ngác không biết làm sao cho mau khô khi Linh hỏi đến. Linh ra hiệu cho Hà cúi đầu sát đất, rồi dùng hai tay nâng hai bàn chân nàng lên đặt trên đầu, nàng lau chân trên mái đầu thạc sĩ cho đến khô. Hà sợ nàng giận lắm nhưng Linh mỉm cười bao dung làm chàng giám đốc lạy nàng như tế sao.
Rồi nàng nằm dài xuống giường cho Hà xoa bóp chân. Hà sướng rân người khi được chạm vào làn da nàng. Anh ước gì làn môi anh được diễm phúc như bàn tay. Hà xoa bóp từ dưới lên trên như khi lau nhưng cũng chỉ đến đầu gối thì dừng. Linh nằm nghiêng qua nghiêng lại, lim dim thưởng thức sự phục vụ của chàng giám đốc. Đôi lúc hơi nhột nàng cười khúc khích làm cho Hà sợ quá không biết chuyện gì mọp đầu sát chân giường, miệng van xin rối rít.
Đêm đã khuya nên nàng ra lệnh cho Hà về phòng ngủ. Trước khi chàng giám đốc đáng thương lạy tạ nàng lui ra, Linh nói
- Em nhờ anh một việc nữa được không ?
- Tôi tớ xin hầu hạ nữ hoàng mãi mãi – Hà quỳ dưới chân, nói như van xin.
- Anh vào toilet lấy cái khăn choàng khi chiều tắm xong em lau người, em đã gói sẵn, về phòng giặt giùm em anh nhé – Linh nũng nịu.
- Xin tuân lệnh nữ hoàng – Hà hớn hở trong tiếng cười của Linh.
Hà khúm núm mang khăn choàng của nàng về phòng mình trong niềm nuối tiếc không được ở lại hầu hạ cho nàng trong khung cảnh lãng mạn của phòng ngủ. Nàng nhìn Hà ngụ ý nếu hầu hạ cho nàng vui nàng sẽ ban cho nhiều ân sủng.
Về phòng mình, Hà run rẩy đặt chiếc khăn choàng lên giường rồi quỳ xuống. Anh từ từ cúi mũi xuống hít lấy hít để mùi thơm của chiếc khăn. Hà dục mặt vào khăn, thoải mái vì không có gì phải sợ, vì chỉ có một mình chàng trong phòng. Chàng run rẩy lật nhẹ để trải khăn ra giường. Chàng giám đốc reo lên sung sướng khi phát hiện bên trong có chiếc quần lót khi chiều nàng thay ra khi tắm. Hà vội vàng dục mặt vào đáy quần hít lấy hít để như sợ mùi thơm bay đi mất, như sợ có ai giành phần chàng. Chàng lấy hai tay nâng chiếc quần lên, đặt nhẹ nhàng trên chiếc gối đầu của mình, rồi cúi lạy hàng trăm cái. Hà le lưỡi liếm từ từ, từ sợi dây thun đến các dãi ren, đến đáy quần, ngoài vào trong, trong ra ngoài, không sót một cm nào. Đêm đó, chàng đội quần lót của Linh trên đầu để ngủ, ụp mặt vào đáy quần chưa giặt để ngủ, một giấc ngủ mãn nguyện. Sáng sớm, Hà dậy thật sớm để giặt khăn choàng và quần lót cho nàng. Hà lại được dịp úp mặt vào mà hôn mà liếm.
Thế là ngày đầu tiên ở Hà nội đã trôi qua. Và Hà đã được làm nô lệ cho Linh tuy nàng không bao giờ nói rằng nàng chấp thuận.
Thế là hai đêm đã trôi qua, giám đốc Hà được hầu hạ nàng: lau chân, xoa bóp chân, giặt quần lót, quần và áo dài nàng mặc thay ra mỗi ngày. Chàng lại được hôn hít, liếm sạch đáy quần trước khi giặt. Hà ao ước nhiều hơn nữa. Những lúc quỳ dưới chân Linh để xoa bóp, Hà hay giả vờ cúi mặt sát vào để được nhìn trộm vào háng nàng, để ao ước được dục mặt vào mà bú liếm mặc dầu những chiếc quần lót nàng đang mặc, khi thay ra cũng đến tay chàng và chàng tha hồ liếm láp. Nhưng Hà vẫn muốn hôn hít trên thực tế da thịt nàng. Hình như Linh cũng biết được suy nghĩ của Hà, nàng hay giả vờ dang rộng hai chân cho Hà thèm thuồng trong nụ cười nhiều ẩn ý của nàng.
Đêm nay, khi Hà lạy tạ nàng mang quần áo của Linh về phòng để giặt, Linh nằm xoay lại, dang hai chân đủ rộng cho Hà thấy thấp thoáng háng nàng, rồi nói:
- Em muốn anh đêm nay ở lại, được không ?
- Dạ, đội ơn nữ hoàng – Hà quỳ mọp, bò sát lại chân giường, cúi đầu giữa hai chân nàng, lọt thỏm trong háng Linh.
- Anh chịu khó quỳ dưới đất, gác đầu lên nệm dưới chân em, em muốn gác chân lên đầu để ngủ, được không ? – Linh giả vờ hỏi ý kiến.
- Muôn tâu nữ hoàng – Hà run lẩy bẩy – còn gì ân huệ cho bằng với nô lệ này, tôi tớ này, trâu ngựa này.
- Thôi, mang quần vào toilet giặt cho sạch rồi trở ra – nàng ra lệnh.
Thế là từ đêm nay, chàng giám đốc đáng thương được nhìn lén mông nàng, háng nàng khi quỳ mọp dưới chân giường, gục đầu trên nệm dưới chân nàng. Linh gác chân lên đầu nằm thản nhiên ngủ. Hà thao thức không ngủ được. Anh quỳ nghiêng đầu, khuôn mặt hướng vào trong háng Linh, chỉ cách đáy quần lót vài chục cm mà không được dục mặt vào. Hà chỉ hít được mùi thơm thoang thoảng của háng nàng, đôi lúc nàng xả xú bắp vào thẳng mặt chàng, Hà tha hồ hít căng lồng ngực. Không dám nghĩ xa hơn, không dám mon men dúi mặt vào, Hà hạnh phúc hầu hạ Thùy Linh.
Rồi thấm thoát gần một tuần làm việc tại Hà nội đã trôi qua. Hà vẫn chỉ được hầu hạ phục vụ Linh như vậy. Anh không biết mình có làm điều gì cho nàng phật lòng không, không biết sự hầu hạ của một giám đốc có làm hài lòng nữ nhân viên tuyệt đẹp tên là Thùy Linh không. Tối nay, sau khi lau chân, xoa bóp chân cho nàng, khi quỳ mọp dâng chiếc quần lót trên đầu trả lại cho nàng, Hà bạo dạn tâu trình:
- Kính thưa nữ hoàng – Hà mọp đầu sát chân Linh – xin nữ hoàng cứ trừng phạt nô lệ nếu có điều gì nô lệ hầu hạ nữ hoàng không hài lòng ?
- Ta giận lắm – Linh cười khúc khích, dùng ngón chân nhéo thật mạnh vào vành tai Hà làm cho Hà run quá – nhà ngươi lau chân ta không sạch.
- Dạ …………… xin nữ hoàng tha tôi – Hà sợ quá muốn ngất đi.
Nàng bắt chàng giám đốc của mình quỳ mọp sát đất, lau đi lau lại từng ngón chân, bàn chân hàng chục lần nhưng Linh vẫn không chịu. Hà run quá không biết làm sao nữa, cứ mọp đầu sát đất mà van xin tha tội. Linh nghịch ngợm lấy ngón chân út dí sát vào miệng Hà rồi cười khanh khách. Hà hiểu ra, liền từ từ mút từng ngón chân, rồi liếm bàn chân, bắp chân lên đến đầu gối. Chàng run quá nhìn Linh cầu khẩn. Linh lắc đầu nhè nhẹ, khép hai chân lại, cầm lấy chiếc dép gõ bong bong vào đầu Hà. Rồi chàng lau lại từng cm chân nàng. Linh hài lòng làm Hà vô cùng hạnh phúc.
Đêm thứ sáu, sau khi hầu hạ nàng một giấc ngủ ngon, khi nàng thức dậy vào sáng sớm, giám đốc Hà dâng lên nữ hoàng của mình một ly trà nóng, chàng quỳ mọp trước nàng như muốn bẩm báo. Nàng hỏi:
- Có gì cần thưa trình không anh ? – nàng vươn vai, ra dấu cho Hà lấy đôi dép mang vào chân mình.
- Muôn tâu nữ hoàng – Hà nói liền một mạch với hết can đảm – Cầu xin nữ hoàng cho nô lệ được hầu hạ nữ hoàng nhiều hơn nữa.
- Hầu hạ nhiều hơn nữa – Linh ra hiệu cho Hà lết hai gối lại trước mặt mình – giám đốc muốn làm gì nữa, hãy nói thật đi.
Chàng giám đốc đáng thương vừa run vừa kể lại ao ước của mình khi gặp Linh lần đầu ở công ty, nhìn theo chiếc quần trắng ẩn hiện chiếc quần lót đã muốn quỳ ngay xuống van xin Linh cho úp mặt vào mông, vào vết hằn của quần lót, dục mặt vào háng mà hôn hít ……… Nói đến đây, Linh mỉm cười ngồi nghe nhưng lấy gót chân dậm xuống đầu Hà, rồi hỏi:
- Chỉ muốn hôn hít, dục mặt vào háng vào mông của em thôi sao Còn mơ ước gì nữa không, giám đốc ? – Giọng Linh như gió nhẹ nhẹ.
- ………….. – Hà run quá – dạ nô lệ chỉ nghĩ đến mà không dám nói.
- Ta cho phép đấy – nàng ra lệnh – không nói ta sẽ trừng phạt nhà ngươi.
- Muôn tâu – chàng dùng hết sức bình sinh, liều mạng tâu trình vì biết sẽ không còn dịp nữa – nô lệ ao ước được …… hôn…..được …… liếm ……vào ….vào …..háng, vào đít, vào ln, được bú …..bú …..ln bú đít nữ hoàng ….
- Ha ha ha – nàng cười thật dài – sao thế, sao giám đốc lại van xin liếm ln liếm đít nhân viên. Thế những ngày vừa qua, giám đốc giặt quần lót cho em có liếm không ?
- Dạ ….. có ạ – Hà lí nhí, đầu dụi sát đất.
- Thôi đừng dụi nữa, đã sát đất rồi, giám đốc à – Linh như chọc ghẹo – sao anh không xin em trước, ai cho phép anh lén liếm quần lót em – nàng làm bộ giận dữ làm Hà không nói gì được.
Linh thản nhiên đứng lên vào toilet nhưng không đóng cửa. Hà bò theo quỳ mọp bên cửa, đầu cúi sát đất. Nàng thản nhiên vén váy lên tiểu, tiếng nước tiểu chảy ron ron. Hà ao ước mình được quỳ dưới chân nàng để cho nàng tưới nước tiểu lên đầu, rồi chàng được le lưỡi liếm những giọt nước tiểu còn sót lại trên ln nàng. Nàng thản nhiên dùng vòi nước rửa ln, nhìn Hà run mọp sát cửa. Xong bước qua đầu Hà, nàng ra lệnh cho Hà về phòng chuẩn bị hành trang đưa nàng đi picnic vì hôm nay là ngày cuối tuần rồi. Trước khi cho phép chàng lui về phòng, Linh ngoắc chàng lết lại gần, dùng bàn chân vỗ nhè nhè trên đầu như kiểm tra điều gì. Hà lẵng lẽ lui về mà không hiểu gì cả.
Vì đi picnic nên nàng mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt, chiếc quần jean xanh nhạt ôm vừa đủ đôi chân, bờ mông. Hà mê mẩn thèm thuồng. Tất cả đồ đạc chàng giám đốc mang hết, lẽo đẽo theo sau nàng. Nàng cao sa sang trọng với cặp kính mát. Hà đưa nàng đi chơi các danh thắng chùa chiền. Hà lăng xăng hầu hạ nàng khi nàng cần đến miệng nước uống, cái bánh ngọt, quả trái cây ….. Trước chốn đông người, Hà vẫn phải quỳ xuống khi dâng một vật gì cho nàng. Linh thản nhiên đón lấy, ngẩng cao đầu bước qua đầu Hà đi tiếp trước bao cặp mắt tròn xoe của thiên hạ. Đến những bực tam cấp lên đồi, nàng ra hiệu cho chàng giám đốc đến gần. Hà hiểu ý, đến trước mặt, quỳ xuống xin cõng nàng. Nhưng Linh vẫn không dang rộng hai chân khi Hà quỳ đưa lưng vào cõng. Nàng lấy tay ra hiệu cho chàng ra phía sau lưng. Hà mừng quá, lết ra phía sau, cúi rạp đầu giữa hai chân nàng. Linh nhìn mọi người đang trố mắt nhìn, mỉm cười, từ từ dang rộng hai chân cho Hà dụi đầu vào giữa hai gót chân rồi từ từ nâng đầu lên cho đến chạm đến mông nàng. Linh bắt Hà cõng nàng trên cổ đi khắp các nơi trong sự hạnh phúc tràn đầy của anh chàng giám đốc làm tôi tớ cho nữ nhân viên trẻ đẹp. Chàng cảm nhận được đám lông ln in nhè nhẹ trên cổ mình, trên đầu mình khi chàng chui đầu qua háng nàng. Khi ngồi uống nước nghỉ mệt, nàng bắt Hà quỳ xuống xoa bóp chân, dùng khăn mặt của mình lau chân, dùng nước rửa chân rồi uống. Hà sung sướng hứng từng giọt nước nhễu xuống từ chân nàng vào miệng. Anh hoàn toàn mãn nguyện được làm tôi tớ làm chó làm trâu ngựa cho nàng.
Một tuần công tác Hà nội đã trôi qua. Giám đốc Hà đã được hầu hạ cung phụng cô nhân viên xinh đẹp tuy vẫn chưa thõa lòng mơ ước. Đêm thứ bảy sau khi đi picnic về, vì mỏi mệt, Linh bắt Hà phải phục dịch nhiều hơn. Hà cõng Linh trên cổ từ taxi ngoài cổng vào khách sạn, lên thang máy đến tận phòng ngủ. Hà phải dâng cơm tối cho Linh tại nhà hàng của khách sạn. Nàng bắt chàng giám đốc thân thương của mình quỳ xuống, hai tay dâng mâm cơm trên đầu, nàng thản nhiên ngồi ăn ngon lành trước sự ngỡ ngàng của thực khách. Anh biết đã đến giai đoạn anh thực sự là nô lệ cho nàng như nô lệ của một nữ hoàng. An xong, khi uống nước nàng hứng chí nhổm mông lên cười mím mím. Hà quá sức thông minh để hiểu rằng anh đã được phép đưa đầu mình vào làm ghế cho Linh ngồi. Nàng chễm chễ dang hai chân cho háng rộng ra, đưa đôi mông căng tròn với hai vết hằn của quần lót trong chiếc quần jean ôm bó sát, ngồi nhún nhún trên mái đầu thạc sĩ của giám đốc Hà. Thỉnh thoảng nàng nhổm mông lên cho Hà nghiêng đầu đổi phía hoặc Hà đưa đầu tới tới lui lui, cạ hẳn mái tóc vào háng nàng. Linh sung sướng cười khúc khích. Giám đốc Hà vô cùng hạnh phúc. Nhưng còn những mơ ước còn lại khi nào có được, khi nào được úp mặt vào mông vào háng Linh, được le lưỡi liếm …. Nghĩ đến đây, Hà không dám nghĩ nữa.
Sáng chủ nhật, Hà lăng xăng phục vụ Linh chuẩn bị hành lý trưa ra sân bay về. Sau đó, khi Hà đang dọn đồ đạt cho mình thì có tiếng phone:
- Sang đây em nhờ tý việc – giọng Linh trong máy nghe nhẹ nhõm.
- Tuân lệnh nữ hoàng – Hà quỳ xuống khi trả lời, tuy rằng không có nàng ở đó.
Mở cửa phòng nàng, Hà thấy Linh đang đứng ngoài ban công ngắm thiên hạ trên phố. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, quần trắng (nàng luôn luôn mặc quần trắng !). Dáng nàng thon thả, từng cơn gió nhẹ buổi sáng thổi bay tà áo sau làm hiện rõ đôi mông tròn lẵn với chiếc quần lót ẩn hiện dưới lớp vải mỏng tang. Cặp chân nàng thuôn dài, mờ ảo. Nàng quay lưng về cửa phòng, hai tay chống trên ban công, người hơi khom khom, mông chổng nhẹ. Chàng giám đốc mê mẩn thèm thuồng. Hay là sáng hôm nay, trước khi tạm biệt Hà nội, nữ hoàng Thùy Linh muốn thưởng cho chàng vì sự hầu hạ chu đáo những ngày qua – Hà thoáng nghĩ trong đầu. Anh đóng nhẹ cửa phòng, mon men ra cửa mở ra ban công rồi quỳ xuống. Hà bò nhè nhẹ về phía mông Linh như một con chó đang chờ chủ cho chút thức ăn thừa. Linh thừa biết nhưng giả vờ không biết. Hà bò sát đến gót chân nàng thì nhẹ nhàng hôn vào gấu quần dài chạm gót. Anh hít từ từ mùi thơm của xà phòng khi tối Hà giặt quần cho nàng, mùi thơm trộn lẫn với mùi da thịt làm Hà mê đắm. Chàng nâng vạt áo dài, chui đầu vào, hít dần lên ống quần, hai ống phía sau lưng Linh. Nàng cúi thêm xuống một chút. Mông Linh chổng lên thêm một chút. Hà hiểu ý nàng, chàng vô cùng sung sướng. Anh đã được nàng ban thưởng. Oi, tuyệt làm sao ! Hà là chàng trai hạnh phúc nhất trần đời ! Anh từ từ chạm nhẹ làn môi vào mông trái, ngay vết gân quần lót mà hít. Mông nàng thơm quá ! Hà hít dần theo vết hằn, lên phía trên rồi chuyển sang mông phải rồi xuống dần đến đít. Hà ngừng lại, hít thật sâu rồi úp mặt vào đít Linh. Chàng giám đốc hít lấy hít để trong khi Linh vẫn thản nhiên ngắm cảnh. Nàng còn chổng thêm mông cho cao hơn, dang hai chân cho háng rộng thêm. Hít chán hít chê, Hà le lưỡi liếm vào quần trắng, liếm theo những vị trí nàng đã hít. Linh cười khúc khích khi chàng dục mặt vào mông. Hà say sưa như sợ ai dành phần. Chàng từ từ chui đầu qua háng Linh, đến phía trước. Đầu chàng đã lọt thỏm trong háng Linh. Chui qua khỏi háng nàng, Hà từ từ quay mặt lại. Chàng ngụp lặn trong vạt áo dài trước, ụp mặt vào háng Linh mà hôn hít. Linh tinh nghịch chổng thêm mông cho cao hơn làm cho mặt Hà không ụp trọn được vào háng. Hà phải ngước mặt lên mới chạm được vào vị trí của ln nàng qua hai lớp quần. Nàng nghịch thêm một chút, thỉnh thoảng lại ưỡn háng tới một chút cho mặt được ụp trọn, rồi lại chổng ra cho Hà với mặt theo; khi thì dang háng rộng thêm, khi thì khép hai đùi lại. Chàng nô lệ có tên là Hà, giám đốc công ty, loay hoay trong tam giác thần tiên giữa hai đùi nàng nhân viên của mình, cho dù chỉ bên ngoài hai lớp quần. Hình như có mấy chàng trai hay đàn ông các phòng bên cạnh đang mở cửa sổ nhìn qua thèm thuồng. Hình như nàng đang sung sướng nên im lặng, lắc mông qua lại, không còn cười nữa mà cúi đầu gác tay trên bàn công, nhìn giám đốc của mình đang say sưa quỳ và hít. Sau đó Hà liếm quần mà tưởng tượng như đang liếm l*n nàng. Hà ngửa mặt lết ra sau rồi tới trước, thỏa thuê ngụp lặn. Chừng tiếng đồng hồ trôi qua, Linh lên tiếng :
- Làm nhàu và ướt quần em hết rồi anh ơi – Linh nũng nịu, lấy hai tay xách hai tay kéo đầu Hà ra khỏi háng – làm sao em đi máy bay với chiếc quần này ?
- Dạ …….. xin nữ hoàng tha tội – Hà như tỉnh cơn mê, mọp đầu sát chân Linh – xin nữ hoàng cho phép nô lệ thay quần cho nữ hoàng.
- Thay quần ? – nàng hỏi lại ra điều ngạc nhiên – hôm nay anh đòi hỏi dữ ta – nàng cười khúc khích.
Linh quay đầu, bước đi vào phòng. Hà bò theo đến va li lấy ra một chiếc quần trắng khác, chuẩn bị úp mặt vào thì nàng lên tiếng:
- Nè, không được liếm đáy quần nữa nhen – Linh thỏ thẻ – ướt hết thì còn quần đâu cho em mặc.
- Dạ …. Tuân …. Lệnh
Hà hôn hít rồi đội quần trắng lên đầu. Anh lết hai gối lại trước mặt Linh, run run hai tay nâng vạt áo dài trước, chui đầu vào háng tháo hàng nút bên hông Linh. Tay chàng run quá mở không được. Nàng cầm tai Hà nhéo mạnh, cười vang cả phòng. Nàng nhéo đến khi Hà mở được nút mới thôi. Hà tuột nhẹ nhàng chiếc quần dài xuống, rồi cúi đầu chui vào háng Linh để cho đáy quần trùm hẳn lên đầu. Ngước mặt lên, Hà mê đắm nhìn vào háng Linh chỉ còn chiếc quần lót màu trắng ngà. Anh hít lấy hít để mùi thơm ngai ngái. Hà muốn le lưỡi liếm quần lót nhưng không dám. Thấy chàng chần chừ không mặc quần cho mình, Linh như hiểu ý liền nói:
- Giám đốc muốn gì vậy ?
- Tâu nữ hoàng – Hà run run – cho phép nô lệ được liếm vào chiếc quần lót nơi thần tiên của nữ hoàng.
- Nơi thần tiên – nàng cười khúc khích – ngoan ngõan đi rồi về nhà ta ban phát cho – giọng Linh nghiêm lại như nữ hoàng thực thụ.
Hà ngoan ngoãn lấy chiếc quần sạch xuống khỏi đầu, nâng niu mặc vào cho Linh. Cài nút xong, Hà còn luyến tiếc đưa khuôn mặt mình vào gần sát háng nàng để hít thêm một chút. Linh cười tủm tỉm, ra lệnh lên đường ra sân bay.
Làm thủ tục xong, Linh ngồi uống nước tại quầy căn tin trong khi Hà quỳ mọp xoa bóp bàn chân cho nàng. Xong nàng bắt Hà quỳ gối sau lưng, nâng vạt áo đội lên đầu, không để chạm đất dơ áo nàng. Trước bao cặp mắt của thiên hạ, Linh nhổm mông cho Hà chui đầu vào làm ghế cho nàng ngồi. Cho đến giờ lên máy bay, chàng giám đốc sung sướng cõng Linh trên cổ đến tận ghế ngồi. Suốt chuyến bay, Hà không được phép ngồi trên ghế ngang hàng với Linh. Anh quỳ dưới chân Linh, cởi giày cho nàng, rồi cúi đầu sát đất cho nàng gác chân lên mái đầu, lên cổ lên lưng. Khi đó Hà phải chui hẳn vào đít ghế. Linh dựa ngửa người trên ghế, sung sướng tận hưởng sự hầu hạ của xếp mình. Đôi lúc hứng chí, nàng lấy ngón chân kẹp vành tai Hà khi thì kẹp mũi chàng để nhéo. Hà im lặng chịu đau, chàng vô cùng hạnh phúc khi được nữ hoàng Thùy Linh dày vò, hành hạ.
Máy bay về đến phi trường khoảng xế chiều. Một tuần công tác của giám đốc đã qua. Hà được phục vụ hầu hạ nàng như tôi tớ như nô lệ, đã được làm trâu ngựa cho nàng. Còn gì hạnh phúc bằng !